Thứ Năm, 11 tháng 8, 2016

Cẩm Phả , trong bạn là gì??? Trong tôi là gì...???

 

 

Cẩm Phả , trong suốt bạn là gì??? Trong tui là gì...???

Chính tôi cũng chẳng thể giải thích nổi nó...

 

Chỉ biết mỗi lần gọi tên chộ hai chữ viết giản đơn ấy thân thương biết cỡ nào...!  

Với tớ , Cẩm Phả đếch đẹp , với tôi Cẩm Phả chẳng giàu có , với mình Cẩm Phả đách bĩ bàng , đách tiện thể nghi....Tôi cũng đéo thú nhận tường thuật với hiếu đó đi " Cẩm Phả của tui " vănbằng những lời nói văn hoa....

 

 

 

Tôi cảm nhận về Cẩm Phả qua " trí óc " , qua " hơi thở " và qua nhịp Đụng của " trái tim "....Khi nó còn đập có tức là Cẩm Phả Vẫn đang sống trong suốt tôi...

 

22 Một thể thơ dại cổ lắp liền tùđọng tù với con đường , với góc phố , với đồ măm , với con người Cẩm Phả....Nó tợhồ đéo fai 1 cỡ thời kì quá ngắn nhưng cũng chưa đủ dài đặt có thể đánh được điều gì đó biếu quê hương , cho Cẩm Phả...

 

Đứng Về trước những người lạ , mình hay phải nói với họ , quê hương tôi là 1 thị xã rỏ thổ Vịnh Hạ Long quãng 20km.....Họ thì chẳng biết hồi trang hương mình Song tớ hãy rất tự tin chốc nói rằng : "tôi thương nó rất nhiều"...Câu nói ấy dường như chưa bao giờ thắng nói ra Thấu suốt 22 Một thể thơ dại cổ tui sống trong suốt " vòng tay " của Cẩm Phả...vì dễ thường chậpcheng ấy cảm giác trong tôi chỉ là miếng đông , chỉ là chỗ ra đời , chỉ là nơi to lên...

 

 

 

Cái gì đấy mộc mạc , cái gì đấy đơn sơ trong suốt ký ức tôi là Cẩm Phả....

ấuthơ ngu ngơ Ngu ngơ trong suốt ký ức tớ là Cẩm Phả....

Nhà ở , bạnhữu , mái ấm thân thương trong suốt ký ức tớ là Cẩm Phả....

Trang sách đầu tiên , nét chữ nguệchngoạc trong suốt ký ức tôi là Cẩm Phả....

Nhà ở nghèo khó cùng nhau vượt lên trong suốt ký ức tớ là Cẩm Phả....

Những giọt nước mắt rơi đồng những kỷniệm màng trong ký ức tui là Cẩm Phả.....

Những nụ cười giònrụm trong suốt ký ức mình cũng là Cẩm Phả....

 

làm sao cất tiếng gọi Cẩm Phả thân yêu chốc giờ đây hỉ xa khuẩn rồi...?!

 

Những dãy phố , những con dùng làm thức ăn , những dãy vũ khí , những bãi biển , những cơn mưa....giờ chỉ còn trong suốt đỗi nghe , chỉ đương trong giấc mơ...Chỉ còn là tiềm thức được gọi tên qua những hình ảnh , những bài viết ngày ngày đọc lại...

Những đứa bạn thời thơ dại , những thầy cô đã dạy tôi nên người , những cô bác dọc xóm...ngày ngày gặp nhau hiện hỉ chỉ còn Đã trong quá khứ....

Nỗi nhá ấy , đàikỷ niệm ấy chẳng bao giờ có khả năng diễntả bằng lời , y thỉnh thoảng ngấc đầu , thỉnh thoảng thúc giục tâm trí và thỉnh thoảng là bật khóc...Nhưng cũng sẽ chỉ ngừng Đã đấy , ngưng lại ở những giọt nước mắt rơi dở dang...

 

 

 

Có gồm: hỉ dám tự tin tuyên bố xa rồi sẽ nghen mãi , có nộ dám tự tin tuyên bố xa rồi sẽ đếch quên....Sẽ đếch 1 lạc dám nói lên điều động đấy và chính tui cũng vậy....Guồng conquay của Cuộc sống thiệt hà khắc , hắn bám riết con người ta đách rời và đôi khi khiến chính thị ta quên về quá khứ hả có...

Nhưng cho dù 1 thời gian dài sau tui mới có khả năng phản hồi , dù rằng chỉ là thăm , dầu chỉ là vài ba tuần....nhưng tui biết rằng ký ức , tình yêu , tuổi thơ đi Thành phố Cẩm Phả trong suốt tui hãy nguyên vẹn...

Giờ đây cuộc sống của tui hở không đang là Cẩm Phả nữa , thoả đách đang là những mỏ than , những bãi biển nữa....Từ đây biếu tới rồi đây cũng vậy....nhưng hai tiếng " Cẩm Phả " vẫn nguyên vẹn , hãy tròn trĩnh trong tim cho dù chỉ là 1 góc nhỏ thôi....Vì nghỉ là thân thương , do hắn là đàikỷ niệm và vì chưng nó là " Quê hương - Cẩm Phả " ráng sức ráng sức